[size=18][quote](¯`°·. - Kiếp người - .·°´¯)
Khi Chúa tạo ra con lừa, Người phán: "Ngươi sẽ làm một con lừa có trí tuệ khiêm tốn, làm việc quần quật từ sáng sớm tới tối mịt, thồ những gánh nặng oằn lưng mà chỉ được ăn cỏ. Bù lại những vất vả đó, ngươi sẽ được sống tới 50 năm".
Con lừa trả lời:
- Sống như vậy 50 năm thì thật là khốn khổ. Xin Người cho con sống không quá 20 năm thôi.
Chúa chấp thuận ước nguyện của con lừa. Người tiếp tục tạo ra con chó và nói với nó:
- Ngươi sẽ trông coi nơi ở, bảo vệ tài sản của con người, kẻ sẽ coi ngươi là bạn hữu thân thiết nhất. Ngươi sẽ ăn cơm thừa canh cặn của hắn và sống 25 năm.
Con chó đáp:
- Cảm ơn Người! Nhưng sống kiếp con chó trong 25 năm là một hình phạt quá nặng. Xin Chúa cho cuộc đời con chỉ kéo dài dưới 10 năm thôi!
Lời thỉnh nguyện của con chó được chấp nhận. Thế rồi, Chúa tạo ra con khỉ và bảo nó:
- Ngươi sinh ra làm kiếp con khỉ. Ngươi sẽ đánh đu từ cây nọ qua cây kia, hành động như một gã ngốc. Ngươi sẽ có bộ dạng tức cười, chuyên làm trò cười cho thiên hạ. Tuổi thọ của ngươi là 20 năm.
Con khỉ tạ ơn Chúa rồi than thở:
- Cuộc sống như thế kéo dài tới 20 năm thật là một cực hình. Xin người cho con sống 10 năm thôi.
Chúa nhân từ chấp nhận lời thỉnh cầu. Người tiếp tục tạo ra con người rồi phán:
- Ngươi là con người, sinh vật cao cấp duy nhất biết đi trên đôi chân ở trái đất này. Ngươi sẽ sử dụng trí tuệ để làm chủ mọi sinh vật trên thế giới. Ngươi sẽ thống trị địa cầu và thọ 20 năm.
Con người cầu xin:
- Thưa Chúa! Kiếp người 20 năm thật quá ngắn ngủi. Xin Người hãy ban cho con 20 năm mà con lừa đã từ chối, 15 năm mà con chó không chịu nhận và 10 năm con khỉ vứt bỏ.
Thế là, Chúa cho người đàn ông sống 20 năm làm kiếp con người. Kế đó, anh ta lấy vợ và sống 20 năm kiếp con lừa, làm việc quần quật với những gánh nặng trên lưng. Tiếp theo, khi có con, anh phải sống 15 năm kiếp con chó, trông coi nhà cửa và xơi những đồ ăn thừa mà lũ con để lại. 10 năm cuối đời, anh ta sống kiếp con khỉ, hành động như một gã ngốc để mua vui cho lũ cháu.[/quote][/size]
[size=18][quote](¯`°·. - Điều kỳ diệu của thôi miên - .·°´¯)
Một phụ nữ mắc chứng đau đầu kinh niên và đã thử đủ mọi loại thuốc, qua vô số bác sĩ điều trị nhưng không ăn thua. Một hôm, cô ta ngồi ăn trưa với người bạn thân và được cô bạn giới thiệu tới một nhà thôi miên có tài trị bách bệnh.
Sau khi được nhà thôi miên chữa chạy, người phụ nữ về nhà bảo chồng:
- Mình có nhớ những cơn đau đầu mà em phải chịu đựng suốt bao năm qua không? Bây giờ không còn nữa rồi. Không còn một chút nào.
- Em không đau đầu nữa à? - Người chồng hỏi lại. - Chuyện gì xảy ra vậy?
Cô vợ đáp:
- Bạn em đưa em tới gặp nhà thôi miên. Ông ấy bảo em đứng trước gương, tập trung nhìn vào hình ảnh của mình trong đó và nhắc đi nhắc lại: "Tôi không bị đau đầu. Tôi không bị đau đầu. Tôi không bị đau đầu". Có thể anh sẽ không tin nhưng thực sự là em đã khỏi hẳn bệnh đau đầu rồi.
Người chồng trầm trồ:
- Tuyệt vời thật.
Cô vợ tiếp:
- Anh biết không, suốt mấy năm qua, anh chưa một lần nóng bỏng với em trên giường ngủ. Có lẽ anh nên tới gặp nhà thôi miên và xem ông ấy có thể làm gì đó cho anh không.
Người chồng đồng ý. Sau cuộc điều trị với nhà thôi miên, anh ta trở về nhà, bế bổng vợ đưa vào phòng ngủ, đặt cô lên giường trong trang phục Eva và bảo:
- Đừng đi đâu nhé, anh sẽ trở lại ngay.
Cô vợ thì thào:
- Tuyệt vời! Em hạnh phúc quá, mình ơi!
Người chồng lại nói:
- Đừng đi đâu nhé, anh sẽ trở lại ngay.
Anh ta quay lại phòng tắm rồi vài phút sau trở vào phòng ngủ, nhảy lên giường, ân ái với vợ còn say đắm hơn lần trước.
Cô vợ ngồi dậy, đầu óc quay cuồng, thốt lên:
- Ôi! Thật là nằm mơ em cũng không thấy.
Người chồng lại nói:
- Đừng đi đâu nhé, anh sẽ trở lại ngay.
Lần này, khi anh ta đi vào buồng tắm, cô vợ lẻn đi theo và qua một kẽ nứt trên cánh cửa, thấy đức ông chồng của mình đang đứng trước tấm gương, phùng mang trợn má niệm "thần chú":
- Cô ta không phải vợ tôi. Cô ta không phải vợ tôi. Cô ta không phải vợ tôi. [/quote][/size]
[size=18][quote](¯`°·. - Hàng siêu mỏng - .·°´¯)
Một người đàn ông tới cửa hàng thời trang nổi tiếng nhất Hollywood với ý định mua tặng vợ bộ đồ ngủ mỏng nhất có thể. Cô nhân viên tìm và đưa cho ông ta một bộ.
- Cái này giá 200 đô. - Cô ta nói
- Tôi muốn một cái khác mỏng hơn thế này nữa.
- Đây, cái này giá 250 đô.
- Tôi cần loại mỏng nữa.
- Đây là bộ mỏng nhất ở chỗ chúng tôi. Nó giá 500 đô.
- Được! Tôi lấy cái này!
Ông ta hăm hở về nhà đưa cho cô vợ yêu:
- Đây, em lên trên nhà, mặc thử rồi xuống đây cho anh xem nhé.
Cô vợ đi lên gác, mở cái hộp và nghĩ: “Bộ này mỏng thật. Lão già chắc chẳng nhận ra là mình có mặc hay không đâu”.
Vì thế, cô nàng đi xuống nhà mà không... mặc gì hết, xoay một vòng trước mặt anh chồng già:
- Anh thấy thế nào?
- Chết tiệt thật! Với 500 đô đó, bọn ngốc ấy ít nhất cũng phải là cái áo đi chứ nhỉ?[/quote][/size]